Thì bất ngờ thay, đội tuyển Anh có được tình huống đá phạt trực tiếp ở cự ly 25m sau khi Teddy Sheringham bị phạm lỗi. Beckham bước lên, vẫn là phong cách lấy đà quen thuộc đó, vẫn cử chỉ cánh tay đó.
Tất cả những con người trên sân đều im lặng, chăm chú theo dõi từng bước chạy đà của người đàn ông mang áo số 7 trên sân và rồi ‘’ Bùm’’ trái bóng được lái sang một góc khó nhất khiến cho thủ môn của đội khách chỉ còn biết bay người trong bất lực. Từ tội đồ tại World Cup 1998, Becks trở lại với vị thế người hùng của “Tam sư”.
Scandal “chiếc giày bay” với Sir Alex Ferguson tại Manchester United
Sir Alex Ferguson luôn được biết đến là mẫu HLV nóng tính với các cầu thủ của mình, nếu như họ có phần xao nhãng trong việc luyện tập, lẫn tinh thần thi đấu thiếu đi sự quyết tâm và David Beckham chính là một trong những ví dụ tiêu biểu nhất cho sự khó tính của ‘’ Ông già gân ‘’.
Cụ thể, trong vụ việc Scandal năm 2003 với cậu học cưng HLV người Scotland đã có những chia sẻ trong cuốn tự truyện của mình như sau :
‘’Trong mùa giải cuối cùng ở MU, chúng tôi nhận thấy cường độ hoạt động của Beckham đã suy giảm. Chúng tôi cũng nghe được một số tin đồn về mối liên hệ giữa cậu ấy và Real Madrid. Vấn đề là lúc này cậu ấy đã không thể hiện được nhiều như những năm trước đó.
Tuy nhiên, phải đến trận đấu ở vòng 5 FA Cup vào tháng 2/2003, khi MU thua 0-2 trước Arsenal, thì cuộc đối đầu giữa chúng tôi mới diễn ra. Sai lầm của Beckham chính là việc không lùi về hỗ trợ phòng ngự trong tình huống dẫn đến bàn thắng thứ hai của Arsenal, được ghi bởi Sylvain Wiltord. Cậu ấy chỉ đi bộ và Wiltord dễ dàng vượt qua.
Tôi trách mắng Beckham sau trận đấu, nhưng cậu ấy phản đối những lời chỉ trích của tôi. Có lẽ cậu ấy cho rằng không cần phải lùi về tham gia phòng ngự, một phẩm chất đã góp phần quan trọng làm nên tên tuổi của cậu ấy.
Cậu ấy ngồi cách tôi gần 4m, và giữa chúng tôi là những chiếc giày xếp thành hàng. Beckham chửi thề. Tôi tiến đến gần cậu ấy, và trong lúc đi, tôi đá vào một chiếc giày. Nó bay trúng vào phần trên mắt của cậu ấy. Ngay lập tức cậu ấy đứng bật dậy và định xông vào tôi nhưng những cầu thủ khác đã kịp thời ngăn lại.
“Ngồi xuống”, tôi quát. “Cậu đã làm cả đội thất vọng. Cậu muốn nói gì cũng được”. Ngày hôm sau tôi gọi cậu ấy lên xem lại băng ghi hình và cậu ấy vẫn không chịu nhận lỗi. Cậu ấy thậm chí không nói lời nào trong lúc ngồi nghe tôi. “Cậu có hiểu chúng ta đang nói gì và vì sao chúng ta phải làm thế không?”, tôi hỏi. Cậu ấy cũng không thèm trả lời.
To be continued…